Trước khi đến hôn nhân, người phụ nữ ai cũng sẽ phải trải qua một vài ba mối tình. Trong số đó sẽ có những cuộc tình trong sáng và ngây thơ được mọi người rất đáng trân trọng, cũng có những mối tình say đắm nhưng dang dở khiến chúng ta phải nhớ nhung cả cuộc đời và cũng có những cuộc tình đã trao trọn cả tuổi thanh xuân nhưng cuối cùng chẳng nhận được gì.
Anh là người chồng tốt cho đến khi tôi sinh con
Trong số những cuộc tình đó có nhiều người đàn bà bất chấp tất cả vì tình yêu, biết rằng họ là người không hoàn hảo, mang rất nhiều tật xấu nhưng luôn có suy nghĩ rằng gia đình, hôn nhân và con cái sẽ khiến những người đàn ông đó thay đổi được: “Biết đâu có vợ, anh sẽ thay đổi, biết đâu có con sẽ lo làm ăn, sẽ bỏ tật xấu mà tu chí phấn đấu”. Hiện thực thì không như vậy với biết bao nhiều người phụ nữ đã phải rơi nước mắt, vô cùng hối hận vì sự nông càn của ngày trước với sự lựa chọn của chính bản thân mình: “Giá như ngày xưa, biết anh ta không tốt thì đừng bất chấp mà lấy làm chồng vì một chữ yêu”.
Ngày chị tôi yêu anh ai cũng cản, bảo với chị rằng bao nhiêu người không chọn lại đi yêu cái thằng vô công rỗi nghề như thế. Nhà anh không giàu nhưng lại là đứa con trai duy nhất trong gia đình có đến 5 chị em gái. Anh được cả gia đình cưng chiều từ bé, không phải làm bất cứ điều gì dẫn đến việc anh sinh ra tật lười biếng, luôn ỷ lại vào người khác. Nhưng hễ ai động đến là ông bố lại ra sức bênh vực nên chả ai dám nói. Hai mươi tuổi, suốt ngày chỉ ngồi cà phê, chơi game, tán dóc…
Không hiểu duyên trời run rủi thế nào mà chị lại yêu anh. Anh cũng ra sức chiều chuộng, nâng niu chị. Mẹ tôi bảo, yêu thì yêu nhưng thằng đó chẳng thể làm một người chồng tốt được. Chị không nghe, một hai đòi cưới. Chị bảo, đàn ông khi có gia đình sẽ khác. Bao nhiêu người nhậu nhẹt, chơi bời nhưng cưới vợ về lại thay đổi, biết lo lắng làm ăn. Rồi đám cưới chị diễn ra vô cùng long trọng. Bởi anh là con trai duy nhất nên cha mẹ anh không tiếc tiền cho đám cưới.
Nhưng cưới nhau về rồi, anh chẳng hề thay đổi như mong đợi của chị. Hạnh phúc vài tháng, chị bắt đầu rơi nước mắt. Anh ta vĩnh viễn là đứa trẻ không chịu lớn. Mọi việc từ trên xuống dưới mình chị lo toan, vun vén. Chồng chị vẫn sống thong dong như thời con trai tân. Buồn khổ, chị nói với cha mẹ chồng. Chẳng những không khuyên răn con trai mà họ còn bĩu môi, bảo rằng cưới vợ về để lo toan chứ không phải để bắt con trai họ phục dịch.
Mọi chuyện lên đỉnh điểm khi chị mang thai và sinh con. Khổ sở tận cùng khi chồng chẳng nhờ đỡ được gì. Con đỏ hỏn, chồng vẫn tụ tập ăn chơi. Chị gào khóc, anh lóng ngóng vụng về chẳng biết làm gì. Bây giờ chị mới hối hận, giá như ngày đó nghe lời cha mẹ thì bây giờ đâu phải khổ sở thế này.
Đàn bà khi yêu, khi ngập tràn trong hạnh phúc thường phủ một màu hồng lên tất thảy. Kể cả đàn ông bao nhiêu tật xấu, cờ bạc, rượu chè… vẫn rất dễ dàng thứ tha. Thậm chí, nhiều người phụ nữ còn tự tin rằng mình có thể thay đổi, có thể “cải tạo” anh ta thành con người tốt. Nhưng đàn ông, điều gì đã thuộc về bản chất thì rất khó thay đổi. Ngay cả khi có gia đình, có con cái thì cuộc hôn nhân với họ sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Phụ nữ à, khi biết bản thân đã yêu sai người thì tốt nhất đừng lấy làm chồng, chỉ khổ mình, tội con. Nếu dứt được thì cứ dứt, không sao cả. Đàn bà nên nhớ, yêu sai người khổ một nhưng lấy nhầm chồng thì cái khổ ấy nhân lên cả trăm lần.